“Câu chuyện đến nay tôi vẫn còn nhớ như in. Và mỗi lần nhớ lại thì hình ảnh con trâu lai, con Rừng Đêm trên sườn đồi, dưới ánh bình minh của một sáng tháng Tám năm nào càng hiện rõ, lung linh trong kí ức tôi. Tôi sinh ra và lớn lên từ một làng nhỏ miền trung du. Làng ba bề núi đá dựng đứng. Phía bắc làng là con sông Gianh nước trong như lọc, lượn hình vòng cung, có chỗ bờ dốc thành vại, có chỗ bài bồi phù sa. Thiên nhiên đã tạo cho làng hai cánh núi đá ghép lại thành cửa ra vào. Từ huyện lị đến làng tôi ngót chục cây số đường gập ghềnh qua nhiều đèo, nhiều núi, nhiều truông bụi. Bên ven đường quốc lộ cứ cách vài trăm mét lại có một ngôi miếu, cửa miếu nào cũng hướng đông nam, kị hướng tây. Đấy là những ngôi miếu thờ theo giọt máu rơi của một vị tướng khi ngài bị thương, ruổi ngựa trên đường.” (Trích “Rừng Đêm”)